Thời gian dù có trôi qua bao nhiêu đi nữa thì sự đằm thắm, dịu ngọt trong những ca khúc nhạc Trịnh vẫn có sức hút kì diệu đối với người nghe. Mùa xuân trong âm nhạc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn rất đặc biệt, chẳng có nắng vàng, chẳng có gió, chẳng có mai đào hay bánh chưng xanh, mùa xuân chỉ hiện lên bằng cách giản đơn nhất, nhưng lại chứa đựng nhiều tâm tư, hoài niệm. Tình yêu chắp cánh sau những tháng ngày quạnh hiu, khi tia nắng ấm xua tan đi cái lạnh của nỗi cô đơn, hoặc khi vô tình bắt gặp nụ cười chào nhau giữa con đường, đó là lúc mùa xuân trong nhạc Trịnh ùa về.
Trong ca khúc “Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng”, chẳng có mai vàng nở, chẳng có nắng hồng ấm áp, chỉ có bàn tay em ngủ, bàn tay kết nụ nuôi trọn một đời…
Ru mãi ngàn năm giòng tóc em buồnBàn tay em năm ngón ru trên ngàn nămTrên mùa lá xanh ngón tay em gầyNên mãi ru thêm ngàn nămThôi ngủ đi em mưa ru em ngủTay em kết nụ nuôi trọn một đờiNuôi một đời ngườiMùa xuân vừa đến xin mãi ăn năn mà thôi
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Tuấn Ngọc trình bày.
“Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng” là nhạc phẩm mà Trịnh Công Sơn viết cho người tình Dao Ánh của ông. Những lời ca da diết mang đầy yêu thương, chất chứa những suy tư, trầm mặc về cuộc sống của một người si tình. Mối tình với Dao Ánh để lại trong lòng Trịnh Công Sơn những suy nghĩ mâu thuẫn khó lòng mà hóa giải. Nhạc sĩ đắm chìm vào tình xuân của nàng thiếu nữ, thuần khiết, trong trẻo, nhưng lại luôn cảm thấy chông chênh e ngại về chuyện tình này, bởi khi ấy nhạc sĩ 25 tuổi còn Dao Ánh thì chỉ mới 15 tuổi, cô rất ngây thơ và non nớt.
Bài hát có lời ca đẹp và êm ái, mang một nỗi buồn sâu thẳm nhưng không quá nặng nề, giai điệu chậm rãi như lời ru. Ca khúc như một nốt nhạc trầm trong nhạc Trịnh, sự cuốn hút của nó khơi dậy những thanh âm nồng cháy trong lòng mỗi người. Câu hát “ru mãi ngàn năm” đã xuất hiện nhiều lần trong các nhạc phẩm của Trịnh Công Sơn. Nhạc sĩ có vẻ ban đầu đã cảm thấy vô vọng về mối tình với Dao Ánh bởi sự chênh lệch về tuổi tác của cả hai, thế nên nỗi sầu bi đã tìm đến. “Ru mãi ngàn năm dòng tóc em buồn”, dòng tóc buồn của em cũng giống như nỗi tuyệt vọng trong anh, nhưng anh vẫn ru mãi mối tình ta, lòng anh vẫn đợi chờ vẫn chung thủy với tình cảm này. “Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm”, anh mãi trân trọng từng vẻ đẹp trong tình yêu này, từ những điều nhỏ nhặt nhất, bởi đó là nguồn sống vĩnh hằng nuôi dưỡng tâm hồn anh. Từng ngón tay em hao gầy, mỏng manh ở cái tuổi trong xanh, thơ ngây ấy, đẹp tựa như những chồi non trỗi dậy mạnh mẽ trong thanh khí của mùa xuân.
Cơn mưa dịu dàng sẽ ru em ngủ và tay em sẽ kết thành nụ trong ngày xuân mới. Mùa xuân là một sự khởi đầu, những chồi non chớm nở, tâm hồn con người như trẻ lại, để lớn hơn, trưởng thành hơn, để “nuôi trọn một đời”. “Mùa xuân vừa đến xin mãi ăn năn mà thôi”, âm nhạc của Trịnh Công Sơn bao giờ cũng gắn liền với một cảnh giới đạo đức cao hơn bình thường. Những câu hát này như ngụ ý rằng sự ăn năn, hối lỗi là điều đáng làm, để có một khởi đầu mới chúng ta cần có sự gột rửa tinh thần, suy ngẫm về những điều ta đã làm, sám hối về những điều ta đã sai phạm, để bắt đầu một chu kỳ mới trong sạch và thanh tịnh. Nhạc sĩ muốn nhắn gửi những lời ấy đến người tình nhỏ, ru nàng ngủ êm trong tâm thức, để nàng tự tìm được nguồn sáng soi chiếu bản thân mình.
Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồngBàn tay em năm ngón anh ru ngàn nămGiận hờn sẽ quênDáng em trôi dài trôi mãi trôi trên ngàn nămRu mãi ngàn năm từng phiến môi mềmBàn tay em trau chuốt thêm cho ngàn nămCho vừa nhớ nhungCó em dỗi hờn nên mãi ru thêm ngàn năm
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Ngọc Lan trình bày.
Âm điệu bài hát ngân nga, nhẹ nhàng, kết hợp với ca từ ngọt ngào của bản nhạc tạo nên một dòng cảm xúc dạt dào, đầy đam mê, nồng nàn như đang góp nhặt những buồn vui vương vấn kiếp người… Đời người là hữu hạn trong trăm năm, nhưng kiếp luân hồi có thể kéo dài ngàn năm. Mỗi con người chúng ta luôn ước mơ về một đời sống vĩnh cửu. Dù nhỏ bé và yếu đuối trong vũ trụ bao la này, nhưng chỉ với những ngón tay gầy guộc và những phiến môi mềm, con người cũng có thể tồn tại cùng vũ trụ và còn góp phần xây đắp nên vũ trụ. Con người còn là một tạo vật đẹp đẽ không thể thiếu của bàn tay tạo hóa. Mỗi một ca từ trong bài hát đều gợi mở một xúc cảm yêu thương, một chút nhỏ nhoi nhưng đủ để “cho vừa nhớ nhung có em dỗi hờn nên mãi ru trên ngàn năm…”
Ru mãi ngàn năm vừa má em hồngBàn tay đưa anh đến quê hương vàng sonVào trời lãng quênTóc em như trời xưa, đã qua đi ngàn nămCòn lời ru mãi vang vọng một trờiMùa xanh lá vội ru em miệt màiCòn lời ru mãi, còn lời ru nàyNgàn năm ru hoài, ngàn đời ru ai.
Bấm vào hình trên để nghe ca khúc do Hoàng Trang trình bày.
Tình yêu trong nhạc Trịnh bao giờ cũng nồng thắm và bay bổng, nhạc sĩ luôn có trong mình sự yêu đời, thiết tha với những vẻ đẹp bất tận của cuộc sống, có lẽ là vì ông đã trải qua nhiều biến cố cuộc đời từ khi còn rất trẻ. Nhạc sĩ thổi hồn vào những ca khúc của mình với những lời ru êm dịu, ru cho đời, ru cho người tình, ru cho chính mình, lời ru miệt mài chưa bao giờ thôi. Lời ru còn vạng vọng mãi một trời, bởi cuộc sống là chuyến đi cần mẫn, mãi không ngừng nghỉ. Nhưng “mùa xanh lá vội”, cuộc đời dù có tươi đẹp đến mấy nhưng cũng chẳng thể kéo dài mãi. Lời ru ở đây không phải là ru cho ngủ thật, cho quên đi cuộc sống, mà là ru cho đôi tay nghỉ, cho tâm hồn thanh thản, quên đi những muộn phiền, quên đi những bộn bề, đấu tranh ở cuộc đời, để sẵn sàng mong chờ một tương lai tốt đẹp.
Sự thuần khiết và sâu lắng trong ca từ của bài hát “Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng” như những làn gió tươi mát thổi vào tầm hồn ta. Bài hát là một khúc ru đẹp, đơn giản như khúc ru của mẹ, nhưng ở đây là ru em – người tình bé nhỏ, nhạc sĩ ru em ngủ vì giấc ngủ hồn nhiên ấy sẽ nuôi cả một đời người còn đang ngụp lặn với biết bao hy vọng cuồng si.
Lời bài hát Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng – Trịnh Công Sơn
Ru mãi ngàn năm giòng tóc em buồn Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm Trên mùa lá xanh ngón tay em gầy Nên mãi ru thêm ngàn năm
Ru mãi ngàn năm từng phiến môi mềm Bàn tay em trau chuốt thêm cho ngàn năm Cho vừa nhớ nhung có em giỗi hờn Nên mãi ru thêm ngàn năm
Thôi ngủ đi em, mưa ru em ngủ Tay em kết nụ, nuôi trọn một đời Nuôi một đời người Mùa xuân vừa đến xin mãi ăn năn mà thôi…
Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồng Bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm Giận hờn sẽ quên Dáng em trôi dài trôi mãi trôi trên ngàn năm…
Ru mãi ngàn năm vừa má em hồng Bàn tay đưa anh đến quê hương vàng son Vào trời lãng quên Tóc em như trời xưa đã qua đi ngàn năm…
Còn lời ru mãi vang vọng một trời Mùa xanh lá vội ru em miệt mài Còn lời ru mãi, còn lời ru nầy Ngàn năm ru hoài, ngàn đời ru ai…