Vann Phan/Người Việt
SANTA ANA, California (NV) – Có thể nói “Không Bao Giờ Ngăn Cách” là bản nhạc tình mùa chinh chiến và “nhạc lính” nằm trong số những ca khúc được ái mộ và ca hát nhiều nhất trong các sáng tác của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh.
Bài hát này là một bản “nhạc lính” thứ thiệt, nhưng ngay cả những cặp tình nhân không phải là “anh tiền tuyến, em hậu phương” vẫn ưa thích và hát lên, bởi vì cái tình cảm thủy chung trong nghịch cảnh mà ca khúc này chuyên chở đã làm rung động trái tim của những kẻ yêu nhau, bất kể vị thế trong xã hội của họ là gì.
Được sáng tác năm 1963 giữa lúc cuộc Chiến Tranh Việt Nam (1960-1975) đang sôi động hẳn lên và dẫn tới tình trạng không thiếu gì cảnh biệt ly nhau giữa vợ và chồng, giữa mẹ và con trai, và giữa đôi trai gái đã yêu nhau rồi hay chỉ mới yêu nhau thôi trong xã hội miền Nam Việt Nam mùa tao loạn, “Không Bao Giờ Ngăn Cách” đánh trúng ngay vào những xót xa, thổn thức, lo âu và hy vọng của những kẻ đã yêu và đang yêu trong hoàn cảnh trái ngang vì cuộc chiến, làm người yêu lính chiến mấy ai gần nhau?
Trong nhạc điệu Boléro chậm vừa, ca khúc này của Trần Thiện Thanh hiện giờ lại rơi đúng vào trào lưu hát nhạc bolero đang phát triển không có gì cản nổi từ Việt Nam cho đến hải ngoại. Đã thế, bài hát còn có những câu hát “để đời” nữa, như “Viết tên người yêu lên ba lô nặng trĩu,” “Chúng mình cách xa mà vẫn gần nhau,” “Một người đi nghe thương sao thương nhiều quá,” “Trái mộng còn trinh nguyên khi đón anh trở về,” “Áo anh nhuộm phong sương nhưng quê hương đẹp ý,” “Lối trăng đầy tình em còn soi sáng”… và nhất là “Sẽ không bao giờ… không bao giờ ngăn cách trong tim”…
Rất có thể vì giá trị “vượt thời gian” của ca khúc mà “Không Bao Giờ Ngăn Cách” hiện được rất nhiều trung tâm sản xuất nhạc karaoke giới thiệu rộng rãi cho những người ghiền hát karaoke khắp nơi, như Tas Beat, Gia Huy, Kim Quy, Nhật Nguyễn, Huỳnh Lê, Lê Lâm, Hiếu Organ, Đại Nghiệp…
“Anh về với em rồi mai lại đi/ Đường xa mang theo bao nhiêu tình ý/ Viết tên người yêu lên ba lô nặng trĩu/ Đêm quân hành dừng chân đồi hoa tím/ Nhớ xưa đôi mình hẹn nhau mà sao sáng đâu bằng đôi mắt em.”
Nay anh có 24 giờ phép để về thăm em, dù chẳng ở lại với em được bao lâu vì ngày mai anh lại đi rồi. Nơi tiền đồn heo hút, qua bao ngày nhớ nhung em, anh đã viết tên em lên chiếc ba lô đeo bên mình. Và khi dừng bước quân hành trên những đồi hoa sim tím chiều hoang biền biệt, anh lại nhớ tới em, nhớ tới đôi mắt em lóng lánh sau rèm trong những ngày mình còn bên nhau.
“Chúng mình cách xa mà vẫn gần nhau/ Tình yêu không mau phai như màu áo/ Dẫu cho thời gian đem tâm tư vào nhớ/ Lá rơi gọi mùa Thu về sân úa/ Vẫn không bao giờ, không bao giờ ngăn cách đâu em.”
Rõ ràng là đôi ta mặt tuy xa cách nhưng lòng chẳng xa, bởi vì tình yêu đâu phải là màu áo trận mà dễ dàng phai nhạt, hả em? Dù thời gian đôi ta xa cách có dài đến bao lâu, và dù đã mấy mùa Thu lá rụng bên song, nhưng đôi ta vẫn thấy mình gần nhau thêm trong tâm tưởng chứ chẳng hề bị ngăn cách chút nào.
“Không bao giờ/ Không bao giờ ân tình lại vỡ đôi/ Một người đi nghe thương sao thương nhiều quá/ Dáng một người em xinh sao quá xinh màu má.”
Anh có thể đoan chắc với em rằng tình yêu của chúng mình sẽ không hề tan vỡ, bởi vì cách xa chỉ làm cho anh yêu em dài lâu hơn và nhớ em nhiều hơn, nhớ đôi má đào phơn phớt xinh xinh của em đó, em yêu!
“Không bao giờ/ Không bao giờ giữa mùa Hè tuyết rơi/ Một đời hoa không khi nào hai lần nở, trái mộng còn trinh nguyên khi đón anh trở về/ Với em… với em rồi anh lại đi.”
Nếu em chưa hề thấy tuyết rơi trong mùa Hè bao giờ thì mối tình của đôi ta cũng sẽ không bao giờ phai nhạt. Vì đời hoa chẳng bao giờ nở tới hai lần, và em là cánh hoa thời loạn của anh, nên anh xin em giữ trọn tình quê để mai này khi đôi mình tái hợp, dù chỉ có một ngày thôi, thì em vẫn là em của anh ngày nào, em nhé!
“Thì đôi tim non không xa vạn lý/ Áo anh nhuộm phong sương nhưng quê hương đẹp ý/ Lối trăng đầy tình em còn soi sáng/ Sẽ không bao giờ… không bao giờ ngăn cách đâu em/ Không bao giờ ngăn cách trong tim.”
Được vậy thì coi như chúng mình chẳng hề nghìn trùng xa cách đâu em. Và cho dù anh có bạc màu áo trận đi nữa, nhưng những hy sinh, gian khổ của người lính chiến như anh sẽ làm cho biết bao người trên quê hương mình vui long, đẹp dạ. Hiểu được như vậy thì đôi ta coi như chẳng hề xa cách nhau. Sẽ không bao giờ tình yêu của chúng mình bị ngăn cách đâu em…
***
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh quê ở Phan Thiết, là một trong số các nhạc sĩ miền Nam Việt Nam nổi tiếng nhất vào hai thập niên 1960 và 1970. Thỉnh thoảng, ông cũng viết nhạc dưới các bút danh khác, là Anh Chương, Trần Thiện Thanh Toàn và Thanh Trân Trần Thị.
Trần Thiện Thanh còn là một ca sĩ chuyên nghiệp với nghệ danh Nhật Trường, và được coi là một trong bốn nam ca sĩ tài danh nhất, tức “tứ trụ nhạc vàng,” trong nền tân nhạc Việt Nam Cộng Hòa.
Hai chủ đề chính trong các sáng tác của Trần Thiện Thanh là “nhạc tình” và “nhạc lính.” Về nhạc tình, Trần Thiện Thanh là tác giả của những ca khúc rất được khán thính giả và cả các nam, nữ ca sĩ ưa chuộng, trong đó phải kể đến các nhạc phẩm “Lâu Đài Tình Ái,” “Bảy Ngày Đợi Mong,” “Từ Đó Em Buồn,” “Biển Mặn,” “Hoa Trinh Nữ,” “Chuyện Một Người Đi,” “Chiều Trên Phá Tam Giang” (phổ thơ Tô Thùy Yên), “Chuyện Hẹn Hò” (dưới bút danh Thanh Trân Trần Thị)…
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh, trước sau, có tới ba đời vợ, đó là Trần Thị Liên, ca sĩ Kim Dung (ở trong nước) và ca sĩ Mỹ Lan (ở hải ngoại). Người ca nhạc sĩ tài hoa của miền Nam Việt Nam mất ngày 13 Tháng Năm, 2005, tại Westminster, miền Nam California, Hoa Kỳ. (Vann Phan) [qd]
Nhạc phẩm “Không Bao Giờ Ngăn Cách” của Trần Thiện Thanh
Anh về với em rồi mai lại điĐường xa mang theo bao nhiêu tình ýViết tên người yêu lên ba lô nặng trĩuĐêm quân hành dừng chân đồi hoa tímNhớ xưa đôi mình hẹn nhau mà sao sáng đâu bằng đôi mắt em.
Chúng mình cách xa mà vẫn gần nhauTình yêu không mau phai như màu áoDẫu cho thời gian đem tâm tư vào nhớLá rơi gọi mùa Thu về sân úaVẫn không bao giờ, không bao giờ ngăn cách đâu em.
Đ.K.:Không bao giờKhông bao giờ ân tình lại vỡ đôiMột người đi nghe thương sao thương nhiều quáDáng một người em xinh sao quá xinh màu má.
Không bao giờKhông bao giờ giữa mùa Hè tuyết rơiMột đời hoa không khi nào hai lần nởTrái mộng còn trinh nguyên khi đón anh trở vềVới em… với em rồi anh lại đi.
Thì đôi tim non không xa vạn lýÁo anh nhuộm phong sương nhưng quê hương đẹp ýLối trăng đầy tình em còn soi sángSẽ không bao giờ… không bao giờ ngăn cách đâu emKhông bao giờ ngăn cách trong tim.