1. Đêm nay anh ngồi lặng yên nghe tôi kể chuyện xưa bao năm lắng trong tim, Tình mình từ thuở tuổi đôi mươi, mà ta chưa biết nên để lỡ duyên đời. Xinh xinh đây nét mực nghiêng trong lưu bút ngày xanh anh đã viết tặng tôi, Mộng đời còn có hôm nay, ta hẹn gặp nhau đây, ôn lại chuyện chúng mình.[ĐK: ] Đời anh đã bao năm gió sương gót chân in chiến trường, Làm quen với đêm canh gió lộng, với mưa khuya núi rừng. Đời tôi ngày ngày khi chiều chết trên đường phố, Giọng ca nhịp đàn mong gửi tám hướng tâm tư, Dù xa nhau anh ơi, lòng ta luôn nhớ đời, thì chờ mong còn dài.2. Mai anh đi rồi, làm sao tôi ngăn được, thà vui đi cho trót đêm nay, Nhiều lần mình trắng bàn tay, như chuyện xa xưa ấy, xin đừng nhớ hay buồn. Đôi ta không sống vì nhau khi kẻ ở người đi, thôi thương tiếc làm chi, Mình về ngõ tối hai nơi, có vài vì sao rơi, đêm hò hẹn hết rồi.
–
Phiên bản 2:1. Anh mơ đêm nào, ngồi bên nhau ta kể buồn vui bao năm dấu trong tim, Chuyện từ một thuở biển dâu xua mình trôi, trôi mãi nên đành lỡ duyên đời, Tâm tư qua nét mực nghiêng hơn trăm lá tình thư anh đã viết gửi em, Hẹn hò rồi có mai đây, ta gặp lại nhau thôi nên còn chuyện chúng mình.[ĐK: ] Đời anh vẫn long đong, gót xa vẫn đơn côi xứ lạ, Thường đêm vẫn đêm sâu giấc mơ vẫn mênh mông mắt buồn, Còn em bùi ngùi, khi chiều chết phương trời cũ, Làm thân vạc sầu cho buồn tám hướng tâm tư, Dù không gian xa xôi, lòng ta luôn nhớ hoài thì chờ mong còn dài.2. Ta yêu con đường mà chông gai trắc trở, để thương vay khóc mướn đêm đêm, Nữa đời còn trắng bàn tay, trong niềm đau nỗi nhớ nên lòng xót xa lòng, Đôi ta vẫn sống vì nhau, nhưng kẻ ở người đi thôi cay đắng mà chi, Một mình ngõ tối suy tư, mắt nhỏ giọt sao khuya đêm tàn lụn bao giờ.