Chào các bạn,
Nằm trong những ca khúc nổi tiếng một thời của Trần Lê Quỳnh. “Tuyết rơi mùa hè” từng được ca sĩ Đoan Trang thể hiện khá thành công. Hôm nay mình xin giới thiệu lại bài hát này với những ca từ nhẹ nhàng và có chút nuối tiếc của chàng trai tâm sự về người yêu đã xa của mình. Chàng muốn vẽ lại người yêu của mình bằng “màu nỗi nhớ” với “màu áo trắng phau” với điều tưởng như không thể trong một mùa hè mà có tuyết rơi.
Khi nghe bài hát này, bỗng dưng mình chợt nghĩ, tình yêu lúc nào cũng là điều khó nói. Khi ta mất thì ta luôn thấy hối tiếc, nhưng khi ta có, thì cũng rất khó để ta nhận ra được hết giá trị của nó để trân trọng. Nếu ta không có đủ một trái tim tĩnh lặng để quan sát, xem xét và soi lại chính mình, thì ta chẳng bao giờ biết được là giông tố ngoài kia cuốn ta đi đến đâu. Vậy thì điều duy nhất để ta bớt đi “bể dâu” hay bớt đi “nếu” là khi ta biết ta yêu người trong giây phút hiện tại, là ta cố gắng cho nhau bình an, tha thứ và yêu thương mỗi ngày. Có lẽ, chỉ có như vậy thì biết đâu, sau bao nhánh sông lẫn bao con đường thì ta vẫn có thể đi trên một hành trình có tên là hạnh phúc?
Chúc các bạn một ngày hè nắng ấm.
( trong một ngày đông rét mướt 😛 )
17/1/2014
Đỗ Hồng Thuận
Nếu anh gặp em từ đầu, có lẽ đã không ai qua bể dâu Nếu anh được sống từ đầu, vẫn muốn bên em như thời thơ ấu Nếu mai rời xa nhìn lại, trong giấc mơ anh, em sẽ hiện ra Như tuyết mùa hè rạng ngời trong màu áo trắng phau.
Nếu em rồi sẽ ở lại, anh sẽ biết yêu em hơn ngày xưa Nếu những màu sắc nhạt dần, anh sẽ vẽ em với màu nỗi nhớ Và nếu thời gian ngừng lại, thì những nhánh sông hay bao con đường Cũng sẽ dẫn về một ngày anh chờ em…
ĐK:
Vì ngày em đến là ngày tuyết rơi mùa hè Bầu trời lấp lánh những cánh hoa như sao tỏa bay Và dù anh có trẻ lại vẫn nguyên lời thề Vì màu nơ trắng em cài là hoa tuyết không tàn.