ĐÁM CƯỚI ĐẦU XUÂN
Lời nhạc: Trần Thiện Thanh
Lời cổ: Loan Thảo
NHẠC: Ngày xửa ngày xưa đôi ta chung nón, đôi ta chung đường. Lên sáu lên năm đôi ta cùng sách đôi ta cùng trường. Đường qua nhà em nghiêng nghiêng sân nắng, nghiêng nghiêng mây hồng. Chiều nao đuổi bướm, bướm bay vô vườn mà nước mắt rưng rưng.
Rồi một ngày kia, em khoe áo mới xanh hơn mây trời. Hai đứa chung vui khi xuân vừa tới thơ ngây cuộc đời. Trò chơi trẻ con, em cô dâu mới chưa nghe nặng sầu. Chú rể ngẩn ngơ ra hái hoa cà làm quà cưới … cô… dâu.
VỌNG CỔ: Câu 1:
Đám cưới ngày xưa không có cha mẹ đôi bên không có họ hàng trai gái, cô dâu tóc chấm ngang vai, chú rể đầu còn để chỏm, sính lễ trao nhau mấy đóa hoa . . . . cà.
Nhổ dây bìm bìm kết tuội, hái bông bụt để giăng đèn. Anh thức trọn đêm kết bo bo làm chuỗi ngọc trao nàng trong buổi tân hôn. Chú rể đầu trần cô dâu đi chân đất, hoa tím cài đầu em nở nụ cười tươi. Nước lã thay cho mấy chén rượu đào, hái lá làm tiền rước cô dâu mới . . . .
Câu 2: Đưa nhau về căn nhà mình mới cất, lá chuối làm phên, đủng đỉnh làm kèo. Nhà nhỏ đơn sơ như hồn nhỏ dại khờ. Nhà không đủ lớn để đục mưa che nắng, lòng không đủ trưởng thành để biết chuyện tình yêu. Cưới nhau rồi mà vẫn gọi mày tao, vẫn giành nhau từng bông cau từng trái ổi. Em khóc em hờn là anh theo năn nỉ, anh giận anh buồn là em cũng buồn lây . . .
NHẠC: (Mười mấy năm qua, khi hoa vừa hé nhụy thì đời trai vui chinh chiến. Anh xuôi miền xa bao lần đếm bước xuân qua. Em ơi, kỷ niệm xưa em còn giữ mãi trong lòng.)
Em biết không em, xuân nay lại trở về, đường rừng hành quân sương xuống. Thương sao là thương trong màu tím sắc hoa sim. Dĩ vãng đâu trôi về nhắc anh ngày thơ.
Chuyện xửa chuyện xưa, chuyện từ xuân trước, xuân nay chưa nhòa. Anh nói em nghe, thương em từ lúc hoa chưa mặn mà. Cầu cho mùa xuân nồng nàn lên má em tôi đợi chờ. Giữa lòng chiều hoang nâng cánh sim rừng ngỡ màu tím… hoa xưa.
VỌNG CỔ: Câu 5:
Nâng cành sim tím trên tay anh có nhớ lại thuở ấu thơ mình chơi trò đám cưới, như mới hôm qua mà đã xa xôi mười mấy năm . . . rồi.
Mình đã lớn khôn đã nhiều đau khổ trong đời. Cây đủng đỉnh sau nhà mỗi ngày một lớn, khu vườn cũ ngày nào giờ đã xác xơ. Kể từ ngày anh nói tiếng yêu em, đã mấy năm qua mình vẫn còn ngăn cách. Phải chi hạt bo bo biến thành chuỗi ngọc thì hai đứa ta đã nên vợ nên chồng.
Câu 6:
Tuổi ấu thơ mỗi ngày mình mỗi làm đám cưới, lớn khôn rồi mơ ước lại xa xôi. Một lần thôi cho cả một cuộc đời mà hai đứa vẫn đợi chờ mòn mỏi. Trên đường xa khi dừng bên đồi hoa tím nhớ thật nhiều đám cưới giả ngày xưa. Nước không thay được rượu, tiền đời không là lá nên em ơi mình còn phải đợi chờ.
Còn cách còn ngăn là còn mơ còn ước, mùa xuân về cho hồng má em tôi. Trò chơi ngày xưa là sự thật trong đời cho em hết buồn vì màu tím hoa xưa.
Tác phẩm này được bảo vệ bản quyền nội dung trên internet bởi DMCA, chúng tôi nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức. Vui lòng tôn trọng bản quyền tác phẩm, công sức và sự sáng tạo của chúng tôi.